Hồi 77, Phong Thần Diễn Nghĩa, có cuộc đối thoại giữa Thông Thiên Giáo chủ và Nguyên Thỉ (giáo chủ của Xiển Giáo), đặt ra vấn đề của Đạo:
Thông Thiên giáo chủ thấy Nguyên Thỉ liền bái và nói:
- Tôi chào đạo huynh.
Nguyên Thỉ nói:
-
Sư đệ lập làm chi trận dữ như vậy? Khi trước chúng ta đồng họp mặt trên
Bích Du cung, nghị lập bảng Phong thần, chia ra ba bậc, ai có đức thì
làm tiên, ai ít đức công quả thì làm thần, nếu ai quá nữa thì làm quỷ.
Nay Trụ Vương vô đạo, khí số hết rồi, Châu Võ hành nhơn, số trời đã
định, lẽ nào sư đệ không biết hay sao mà lập trận lớn đón đường Tử Nha?
Trước khi luận bảng Phong thần, sư đệ đã thỏa thuận với số 365 người lên
đài Phong thần trong đó Triệt giáo có tên những người không được thành
chánh quả cũng nhiều sao nay sư đệ lại quên lời, thất tín?
.......
Thông Thiên giáo chủ nói:
-
Quảng Thành Tử đã mắng ta không biết phải quấy, chẳng luận hiền ngu,
dạy học trò có lông, có sừng ở chung với cầm thú. Ta nghĩ lại, thầy ta
truyền đạo cho ba anh em ta, sau chia làm hai, kẻ dạy Xiển giáo tu hành,
người dạy Triệt giáo an bang tế thế. Tuy chia làm hai cách dạy, cũng
một gốc mà ra. Nếu nó nói ta ăn chung ở lộn với cầm thú thì sư huynh lại
khác hơn sao?
Nguyên Thỉ nói:
-
Sư đệ đừng trách Quảng Thành Tử, chính tại học trò sư đệ ngang dọc, ỷ
mạnh hiếp người, thiệt là lòng cầm thú, sư đệ đụng đâu dạy đó, chọn kẻ
không biết điều, nên kiếm chuyện thị phi thêu dệt hại muôn dân đồ thán.
Thông Thiên giáo chủ vừa cười vừa đáp:
-
Sư huynh nói sai rồi. Ðạo là một đường sáng cần phải mở rộng cho chúng
sanh vào khoảng ánh sáng ấy. Ðạo dạy người, sửa đời, thì bất kỳ những ai
muốn đắc đạo đều có quyền hành đạo, tại sao lại hạn chế, chỉ lựa những
người có đức hạnh? Ðạo giúp người hay người giúp đạo? Nếu chỉ lựa những
người đạo đức mới cho hành đạo thì té ra sai lạc ý nghĩa của đạo rồi.
Ðạo đâu phải là một triều đình mà bảo phải lựa người tài đức để cai trị,
mà đạo chính là chỗ đào tạo người bất tài, thiếu đức trở thành người
tài đức kia mà. Ðạo huynh nên xét lại điểm ấy. Còn học trò đạo huynh
khinh học trò tôi là loài có lông, có sừng, tôi thiết tưởng mọi sinh vật
trong vũ trụ đều bình đẳng trước đạo đức, trong lãnh vực đạo đức không
thể phân chia trên dưới, dầu là loài có lông, có sừng cũng được quyền
làm việc đạo, thì lời khinh miệt ấy rất trái lẽ. Ðến như đạo huynh,
trước mặt tôi mà đạo huynh còn mắng học trò tôi là cầm thú thì bảo sao ý
thức ấy không ăn sâu vào tư tưởng của môn đồ Xiển giáo?
Nguyên Thỉ nói:
-
Sư đệ quá nghe lời học trò mình mà nóng nảy tai hại đến công việc tu
hành. Tôi thiết tưởng một kẻ chân tu không bao giờ thiên lệch, đã thiên
lệch tất nhiên trái với con đường hành đạo. Lẽ học trò mình chưa thuần
thục về đạo đức, sư đệ phải đem luật lệ ra dạy dỗ, làm cho chúng nó đi
trên con đường ngay, sao lại vì lời thêu dệt của chúng mà lập trận dữ,
trái mệnh trời?
Thông Thiên giáo chủ nói:
-
Hành đạo là nhiệm vụ thiêng liêng và trường cửu của người dẫn đạo,
không phải một thời gian mà hoàn tất. Nó như một con đò đưa khách sang
sông, thì biết bao giờ dứt được. Lúc bắt đầu tức là lúc đã đến, mà lúc
đã đến là bắt đầu. Ðạo huynh bắt đầu trách tôi thiên lệch, nhưng nếu tôi
cứ nhắm mắt làm ngơ, để cho môn đồ tôi bị áp chế mãi mãi, môn đồ tôi sẽ
có quan niệm rằng tu hành là ép mình vào một khuôn khổ để cho mọi
người
hà hiếp, như vậy có bảo tồn được đạo giáo không?
Ai đúng, ai sai?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét