Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

Thời gian là gì?

Thời gian là gì?

Chắc chắn rằng mỗi người sẽ có những quan điểm khác nhau về thời gian, mong các bạn chia sẻ nó với mọi người.

1. Khái niệm

Thời gian là 1 bí ẩn đối với con người, Thời gian là gì thì thánh Augustin ở thế kỷ IV đã nói: "Nếu không có ai hỏi ta điều đó thì ta biết nó là gì, nhưng nếu có người hỏi ta và ta cố giải thích thì lúc đó ta sẽ không biết nó là gì nữa"

Vậy thì từ bản chất thời gian là gì?

2. Tính tương đối của thời gian

Thời gian nghĩa khác nhau trong từng giai đoạn của lịch sử:

-   Thời thượng cổ, nếp sống mộc mạc đơn sơ thì thời gian được tính theo sự vận hành của mặt trời và mặt trăng.

-   Thời nay thì con người đang vội vã sống trong 1 thế giới hiện đại , thời gian được tính theo đồng hồ chính xác,  tạo ra những phương tiện đo đến 1 phần triệu và 1 phần tỉ của 1 giây đồng hồ. Con người luôn sống vội vã trong từng giây, từng phút.

-   Thời gian cũng mang tính tương đối, với nông dân cày ruộng thì thời gian được tính theo chu kì của mặt trăng, đối với nhà kinh doanh thì thời gian là tiền bạc, tiền bạc là vua, đối với các nhà khoa học thì thời gian lại thay đổi theo vận tốc, đối với bác sĩ thì thời gian là từng giây phút cho việc cứu lấy mạng sống con người, đối với Thiền sư, khi ngồi thiền thì thời gian sẽ dừng lại, và ko tồn tại vì khi tư tưởng ngưng đọng thì thời gian sẽ biến mất, lúc đó ko còn sự so sánh giây phút trước với giây phút sau đó…..trong bài Vật bất thiên của Triệu Luận, một có những đoạn liên hệ đến vấn đề hữu thể và thời gian như sau:

“Sự sanh tử luân hồi, mùa đông mùa hè thay phiên biến đổi, hình như có vật lưu động, ấy là sự hiểu biết của người thường, nhưng tôi thời nói chẳng phải vậy. Tại sao? Kinh Phóng Quang Bát Nhã có nói: “Các pháp chẳng có khứ lai, chẳng có pháp nào động chuyển cả.” ( nghĩa là ko có thời gian).

3. Mối tương quan giữa thời gian và hữu thể tồn tại

Heidegger tác giả quyển  “ hữu thể với thời gian” (1927) trong đó ông cho rằng:

Giữa thời gian và sự tồn tại có quan hệ lẫn nhau vì  tồn tại người là một hiện hữu ý thức được sự hiện hữu của chính mình, tức là có khả năng nhận thức, khả năng tự hỏi về vấn đề hiện hữu. Tồn tại không phải là các sự vật và nó cũng khác hiện hữu. Tồn tại người là nền tảng, là nguồn gốc của toàn bộ hiện hữu.

4. Các loại thời gian

Thời gian là 1 phạm trù triết học, theo sự phát triển của các ngành khoa học khác nhau thì thời gian cũng có khái niệm khác nhau như, thời gian tâm lý ( triết học), thời gian sinh lý ( sinh lý học), thời gian thiên văn (Thiên văn học), thời gian địa chất ( Khảo cổ học), sự tiến bộ của khoa học làm cho quan niệm về thời gian thêm đa dạng và chính xác.

a. Thời gian tâm lý thì chủ quan, khi anh ngồi gần 1 cô gái đẹp thì thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng khi a ở tù thì thời gian là vô tận ( nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại).

Trong tác phẩm "Thời gian có hay không? " một đạo sư của thế kỷ 20- Krishnamurti, trong khi trao đổi với nhà vật lý lượng tử David Bohm đã phát biểu: "Cái trở thành là cái tệ hại nhất, đó là thời gian, đó là nguồn gốc đích thực của xung đột" và ông đã lên án rằng. Thời gian tâm lý là xung đột, rằng thời gian là kẻ thù con người?

b. Thời gian sinh lý thì ko đồng đều, có người già trước tuổi, có người trẻ so với tuổi tác, có người tuổi cao mà tâm hồn vẫn còn trẻ.

Sinh lý học cho rằng thời gian phản ánh các đặc tính liên hệ với môi trường, khái niệm này được mô tả bằng đồng hồ sinh học, các sinh vật và động vật có khả năng đo thời gian, tiến trình sống của chúng được định bởi các nhịp hàng ngày, theo mùa, theo chu kì sinh học.

Người ta có thể chứng minh rằng trong các sinh vật nhịp sinh học của chúng được định bởi các sự biến đổi có nhịp của môi trường địa chất ( nhà thực vật học Linne đã làm 1 “đồng hồ hoa”, ông trồng nhiều bồn hoa, mỗi bồn một loài nở vào 1 giờ trong ngày, tiến sỉ Douglass đã nghiên cứu các vòng tăng trưởng hàng năm của những cây thông vàng ở Arizona (USA) và nhận thấy các tế bào gỗ sinh vào mùa xuân và đầu mùa hạ, lúc có mưa thì lớn và tròn, bao bọc bởi 1 vách mỏng có màu nhạt, sinh ra lúc giữa hạ sang thu thì ngày càng nhỏ và dẹt).

Douglass ko phải là 1 nhà thực vật mà là 1 nhà thiên văn học, ông nhận thấy các vết đen trên mặt trời theo chu kì hoạt động 11 năm của chúng có liên quan sự phát triển của cây cối trên địa cầu, nó đã để lại dấu hiệu trên cây cối, các vòng trên cây đã cho biết độ tuổi của cây. Khám phá này của ông được dùng làm phương pháp đo thời gian rất có ích cho khảo cổ học.

d. Thời gian địa chất, thiên văn được xác định chính xác theo các phương pháp định vị khoa học

Trong thời gian đo địa chất người ta nối liền thời gian với các tiến trình diễn ra bên trong đất đá và hóa thạch, đồng hồ được dùng ở đây là quá trình biến đổi phóng xạ của các nguyên tố hóa học như uranium 238, carbon 14, kalium 40…..

Sau 1 thời gian nhất định gọi là “nửa đời” thì số lượng nguyên tử phóng xạ ban đầu giảm đi 1 nửa và cứ tiếp tục như thế, nửa đời của carbon 14 là 5570 năm, của uranium 238 là 4,5 tỉ năm

e.  Trong vật lý học thời gian được nối liền với 1 đặc tính nguyên tử, ví dụ như phân tử ammoniac NH3 có cấu trúc hình tháp với 3 nguyên tử H ở đáy và 1 nguyên tử N ở đỉnh, nhưng còn có 1 nguyên tử N’ đối xứng với nguyên tử N qua mặt phẳng HHH, nguyên tử N có thể dao động giữa 2 vị trí cân bằng ấy theo 1 chu kì xác định 23,87 tỉ lần trong 1 giây. Đồng hồ nguyên tử đầu tiên dựa trên nguyên lý này ra đời vào năm 1948.

Kể từ 1967, đơn vị thời gian 1 giây ko còn nối liền với chu kỳ quay của trái đất quanh trục của nó do trái đất quay ko đều và chậm dần dưới ảnh hưởng của triều lực mặt trăng, nó phải được tính theo chu kì bức xạ của nguyên tử cesium, chu kì này ko bao giờ thay đổi luôn có tần số 9 192 631 770 Hz. Hiện nay, các thành tựu của quang học lượng tử đã nâng độ chính xác trong phép đo thời gian lên mức 0,000.000.000.000.1 giây đáp ứng yêu cầu của tất cả các ngành khoa học.

Sự chuyển động làm giãn nở thời gian

Vật lý học chứng minh rằng, khi 1 đồng hồ đặt trong 1 con tàu vũ trụ thì vận tốc v của con tàu càng cao thì đồng hồ chuyển động chạy châm nhiều so với đồng hồ đứng yên

f.  Thời gian theo nhận thức Phật giáo

Theo nhận thức Phật giáo, thuyết cấu trúc tiêu tán là một thuyết về tánh khởi tức y tánh duyên khởi, “pháp trụ pháp vị”. Tại một điểm trong một xứ và một thời nhất định, các cấu trúc lưu xuất từ pháp giới và tồn tại bền vững xa vị trí cân bằng được bởi vì chúng cùng biến chuyển lưu chú và hỗ tương giao thiệp với những luồng năng lượng và vật chất trong pháp giới. Quả là một nghịch lý khi cấu trúc hiện hữu như một cá thể độc lập riêng biệt mà không hẳn riêng biệt vì thật ra là pháp giới tính trùng trùng duyên khởi. Trong pháp giới tính trùng trùng duyên khởi, một hữu thể đối đãi hiện ra các hữu thể, các hữu thể đối đãi hiện ra một hữu thể. Về mặt pháp tướng, mỗi một hữu thể cá biệt tự giữ được tánh riêng, làm đối tượng cho sự nhận thức biết nó là nó. Về mặt pháp tánh, thật tướng của hữu thể là Không, không có giới hạn, không có phần vị sai biệt.

Như vậy, mỗi hữu thể là biểu hiện của lý hỗ tức (mutual identity) và lý hỗ nhập (mutual penetration). “Hỗ tức” hay “Tất cả là Một, Một là Tất cả” phô diễn ý nghĩa của câu “Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc” trong Tâm kinh. “Hỗ nhập” tương ứng với nguyên lý duyên khởi theo đó không có sự vật nào hiện hữu độc lập, có sẵn định tánh nơi bản thể của nó, và mọi vật đồng thời hiện khởi, nương tựa lẫn nhau, ảnh hưởng lẫn nhau, cái này không chướng ngại sự hiện hữu và hoạt động của những cái kia. Nói tắt, “hỗ nhập” là đồng thời câu khởi, đồng thời hỗ nhiếp, và đồng thời hỗ dung.

Cũng cần nhắc lại rằng vũ trụ với tất cả hữu thể chỉ là hình chiếu của thực tại chân như trong một khung không thời gian do phân biệt vọng tưởng tạo ra. Theo Duy thức, vũ trụ là do thức biến. Vạn pháp do thức mà sanh.

Như vậy theo quan điểm này thì thời gian ko có thực, đều do vọng tưởng của con người mà có. Khi ngồi thiền dứt mọi vọng niệm, đạt đến cảnh giới cao thì thời gian sẽ biến mất.

5. Kết luận

Qua các phân tích trên có thể kết luận rằng, khi hữu thể ý thức được mình tồn tại thì có rất nhiều loại thời gian được mô tả theo ý thức của người đó và tùy theo nhu cầu và trạng thái của người đó mà thời gian sẽ được định dạng, anh ta đang hạnh phúc thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, anh ta đang đau khổ thì thời gian sẽ là vô tận. Anh ta là 1 nhà khoa học đang định tuổi của 1 vật thì thời gian địa chất sẽ xuất hiện…..

Khi anh ta ngồi Thiền thì kể từ lúc anh xuất tứ thiền để đi vào các trạng thái thiền định cao hơn (Hư không vô biên xứ, Thức vô biên xứ, Vô sở hữu xứ thiền, Phi tưởng phi phi tưởng xứ, Diệt thọ tưởng) thì thời gian với anh ta sẽ di chuyển chậm lại, và khi đạt đến trạng thái thiền thứ 9 – diệt thọ tưởng thì thời gian hoàn toàn biến mất.


Tài liệu tham khảo

1. Thời gian là gì? Trần Tân Mỹ  ( Khoa học và phổ thông 191-1983)
2. Hữu thể và thời gian Martin Heidegger
3. Thời gian có hay không Krishnamurti
4. Ý nghĩa thời gian đau khổ và sự chết Krishnamurti
5. Vật bất thiên -Tăng Triệu, Thích Duy Lực dịch

Nguồn: sachxua.net

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012

Đọc Trần Đức Thảo, nghĩ về Tank man

Trong Sự Hình Thành của Con Người [La Formation de l’Homme - 1986], lùi xa hơn nữa vào quá khứ so với loạt bài của thời 1966-1973, Trần Đức Thảo nhìn thấy nguồn gốc của động tác chỉ dẫn ở sự trỏ vào mảnh đá vỡ.

"Mảnh vỡ tồn tại tự thân trong hòn đá tự nhiên. Nhưng cú đập đã rút nó ra từ thiên nhiên và đặt nó đấy như là vật tự thân tồn tại cho các chủ thể hiện diện, bởi vì qua sự rơi xuống nằm dưới đất ấy, mảnh đá được trỏ cho cả tập thể những người lao động trông thấy. Và chính vận động chuyển đổi từ vật tự thân thành vật cho ta này, qua trung gian tượng trưng của dấu hiệu chỉ dẫn, đã được lặp lại vô tận sau đó trong suốt quá trình phát triển của lao động, ngôn ngữ và ý thức" (Triết lý của Trần Đức Thảo đã đi đến đâu? - Phạm Trong Luật)

Chắc nhiều người đữa từng được xem, hoặc nghe, câu chuyện về người đàn ông chắn chiếc xe tăng ở Quảng trường Thiên An Môn. Đến giờ phút này, tên tuổi và sự sống của anh vẫn còn là một ẩn số với nhiều giả thiết được đặt ra.

Khi đọc xong những dòng trên của triết gia Trần Đức Thảo, có cảm giác anh như cái "hòn đá tự nhiên" ấy. Hình ảnh của anh đã "trỏ" cho cả tập thể những người khác trông thấy. Qua trung gian tượng trưng của các dấu hiệu chỉ dẫn (tương tác giữa anh và phần còn lại của thế giới), tạo nên một hình ảnh biểu trưng cho sự đấu tranh chống lại hệ thống mang nặng tính đàn áp.

Thứ Tư, 7 tháng 11, 2012

Phản tỉnh

Trong 2 chữ "phản tỉnh" thì phản có nghĩa là hành động ngược lại so với những gì đang diễn ra. Còn tỉnh có nghĩa là "tỉnh giác". Như hòa thượng Thích Thanh Từ có nói: Tập soi lại mình là tỉnh giác. Nghĩa rằng, khi nói tới phản tỉnh là ta cần nhận thấy cần phải có những hành động kịp thời để quay về với trạng thái minh mẫn, sáng suốt, không mê mờ.

Nhưng thực, ý thức phản tỉnh chẳng phải bỗng chốc mà có được. Tự soi lại mình để quay về con đường chánh đạo không hề dễ. Đôi khi, có thể ví nó bất khả thi nhưng tự tóm tóc nâng mình lên vậy. Khi chưa thể tìm cầu những yếu tố nội tại, người ta có thể nương vào trước nhất yếu tố bên ngoài bản thể.

Hòa thượng Thích Nhất Hạnh đã viết rằng: "Tại Làng Mai, mỗi khi tụng Tam Quy là tụng theo tiến trình "Con về nương tựa Bụt" trước, rồi đến "Đã về nương tựa Bụt", sau cùng là "Về nương tựa Bụt trong con". "Con về nương tựa Bụt" là bước đầu của sự thực tập: thất Bụt ở ngoài".

Đôi khi chúng ta cần một chiếc gương soi. Ta nhìn thấy hình ảnh mình trong đó, biết mình đẹp xấu ra sao. Chẳng dễ mà trên con đường hoạn lộ dường như đầy thuận lợi, ta lại nghe thấy được tiếng gọi nào đó khiến ta tỉnh giấc và nhìn thấy những nguy hại tiềm ẩn phía trước. Lúc đó, ta cần một tiếng gọi thật to, đánh thức và đưa ta ra khỏi cơn mê.

Những con người xung quanh trong cuộc sống hàng ngày chính là những tấm gương ta có thể soi vào trong cuộc sống thường nhật. Họ làm những việc trên con đường riêng, theo lý tưởng riêng. Ta nhìn vào họ để soi rõ xấu tốt, sự dũng cảm hay đớn hèn, sự dấn thân hay hèn mạt.

Thứ Hai, 5 tháng 11, 2012

Giải cứu kiểu gì?

Mới rồi có nghe tin, thêm một đại gia thủy sản nữa nợ ngập đầu. Cụ thể công ty Phương Nam có số nợ 1.600 tỷ đồng. Báo chí còn đưa thêm tin, công ty này phải trả lãi lên tới 200 tỷ mỗi năm.

Người giải cứu lại chính là chồng bà Diệu Hiền - ông Trần Văn Trí, nguyên Tổng giám đốc Công ty cổ phần Thủy sản Bình An. Với vai trò là Tổng giám đốc Công ty cổ phần Đầu tư quốc tế Trí Việt. chồng bà Diệu Hiền được mời về Sóc Trăng tham gia giải cứu thủy sản Phương Nam.

Thế nhưng, trước đây mấy tháng, ông Trần Văn Trí lại phải chạy vạy khắp nơi để xin giải cứu công ty Bình An với một số nợ chẳng kém phần khổng lồ. Người "giải cứu" Bianfishco lúc đó là ngân hàng SHB. Khi được phỏng vấn, Chủ tịch SHB Đỗ Quang Hiển tỏ ra lạc quan dù phải nhận lại "cục nợ" Bianfishco từ Habubank bởi ông tin có đủ cơ sở thu hồi nợ. Ngoài công ty này, Habubank còn nhiều con nợ "đại gia" khác, trong đó có Vinashin.

Thậm chí, mới đây, ông Trí đã gửi thư cám ơn Thủ Tướng về việc chỉ đạo kịp thời. Bức thư được gửi đi trong ngày 2/9. Theo Tổng giám đốc Công ty cổ phần Thủy sản Bình An (Bianfishco), công ty trước bờ vực phá sản nhưng trụ vững đến ngày hôm nay, tạo công ăn việc làm cho hàng nghìn lao động và người nuôi cá miền Tây vui mừng vì bán được cá tra, thu được nợ đúng dịp lễ 2/9 là sự quan tâm chỉ đạo kịp thời của Thủ tướng.

Tại cuộc họp sáng 5/11, sau khi nghe đại diện các chủ nợ ngân hàng báo cáo dư nợ tại Công ty Phương Nam, ông Trần Văn Trí cho biết với kinh nghiệm điều hành, tái cơ cấu Bianfishco vượt qua khó khăn, ông đã gửi tờ trình đến UBND tỉnh Sóc Trăng, Công ty Mua bán nợ (Bộ Tài chính) và các ngân hàng để xin tham gia tái cấu trúc toàn diện Công ty Phương Nam.

Trao đổi với VnExpress.net, ông Nguyễn Tấn Bửu, Giám đốc Agribank Sóc Trăng cho biết các chủ nợ ngân hàng cơ bản thống nhất phương án tái cấu trúc của Công ty Trí Việt là giao cho ông Trí đại diện Công ty Phương Nam với vai trò Tổng giám đốc, đại diện theo pháp luật. Sau khi tái cấu trúc xong, ngân hàng sẽ tiếp tục bơm vốn cho doanh nghiệp sản xuất ổn định như trước đây.

Theo dõi toàn bộ sự việc, thấy thực sự ngờ vực.

- Nếu trước ông Trí có nguồn tài chính để cứu Phương Nam thì tại sao lại không cứu được chính mình?

- Nếu kinh nghiệm của ông thuyết phục được các đối tác và chủ nợ, thì tại sao phải chạy vạy vất vả mới cứu được công ty Bianfishco?

- Bianfishco vừa mới..."ốm dậy", đang cần ông Trí dồn kinh nghiệm và tâm sức để vực dậy. Nay ôm thêm Phương Nam có hợp lý không?

- Hay đây chỉ là màn mượn danh che các khoản nợ xấu, cho vay thiếu chặt chẽ của các bên đã cho Phương Nam vay?

Nếu là nhà báo trong buổi họp báo, có thể mình sẽ đặt ra các câu hỏi như vậy!

Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012

V.A. Xu -khôm-lin-xki - Bàn về giáo dục (2) - Tâm hồn

(....) Nếu thời thơ ấu, con bạn mắc phải một sai lầm nhỏ và ghi nhớ nó suốt đời thì khi lớn lên, con sẽ không phải hối hận về những sai lầm lớn, sẽ không phải đau khổ mà nghĩ rằng: tại sao bố mẹ đã không dạy bảo cho ta? Tại sao bố mẹ đã không đòi hỏi ở ta? Đứa trẻ phải biết tự nghiêm khắc với chính mình.

Thiếu sự nghiệm khắc đó thì sẽ không thể có được một cuộc sống trung thực, đúng đắn. làm cho một đứa trẻ đòi hỏi cao ở mình, và nói chung, làm cho chúng biết nghiêm khắc với bản thân - đó là một trong những giai điệu tinh tế nhất trong cả dàn nhạc mà chúng ta dọi đó là giáo dục đạo đức. (...)

Chúng tôi dạy học sinh của mình như thế.

Nhà giáo dục chỉ là gieo những hạt giống hợp lý tốt lành và vĩnh cửu khi anh ta nhìn nhận đúng đẵn cái tốt và xấu, đánh giá một cách đúng đắn hững khởi tinh tế của tâm hồn, những ý nghĩ, dự định, hoài bão. Nhìn nhận một cách đúng đắn cái tốt và cái xấu là cơ sở của sự công minh.

Còn giáo dục sẽ không là giáo dục nữa mỗi khi đứa trẻ cảm thấy người ta đã đối xử với nó không công minh. Sự không công minh gây ra sự xúc phạm và căm phẫn, sự hèn mạt và giả dối. (...)

Bức tường có thể quét trắng lại một cách dễ dàng, còn tâm hồn bị bôi nhọ một cách bất công sẽ đau đớn suốt đời, nếu như nó không bị chai đá đi và quen với thói hèn mạt và giả dối (...)


Chiếc áo ngực và chiến thuật "đập tour"

Vừa rồi, có đọc được bài khá hay của bác Đào Tuấn về chuyện hàng Trung Quốc tràn ngập thị trường Việt Nam. Cụ thể là chiếc áo ngực, với thuốc lạ, và giá rẻ bất ngờ - 15.000 đồng/chiếc. Chợt nhớ đến cái chiến thuật kỳ quái mà lũ bạn chơi game AOC (Age of Conqueror) trước hay dùng.

Thông thường, trước khi 2 bên đánh nhau, thường dành thời gian "lên đời" và phát triển quân đội, vũ khí. Nhưng mấy anh Việt Nam chỗ mình học đã rất sáng tạo, khi đưa ra chiến thuật "đập tour" (tour là cái chòi canh).

Đại để là vừa vào trận, cho mấy anh nông dân xây cái chòi canh ngay quanh các mỏ nguyên liệu, ruộng lua, và sát nhà chính. Mũi tên từ các tháp canh bắn chết nông dân, khiến đối phương không tập trung vào phát triển kinh tế và quân đội được. Có những trận đấu kết thúc chóng vánh, nếu đối phương không có kinh nghiệm chống đỡ. Có bên cũng áp dụng chiến thuật ngược lại, hoặc hi sinh vài anh nông dân ra để đập vỡ tháp canh.

Ngẫm ra trong câu chuyện này kể cũng có liên hệ. Chỉ mỗi mặt hàng áo con chứa thuốc lạ thôi mà khiến cả xã hội nháo nhào. Quản lý thị trường phải ra quân kiểm tra và siết chặt thị trường. Người dân thì mất công đi rạch áo để kiểm tra (kèm theo mất tiền, vì tiền mua đã trả rồi, rạch là mất), thiếu niềm tin vào quản lý thị trường, bất ổn tâm lý...

Tính ra, thì đó là thời gian, là tiền của nhân dân chứ đâu nữa; là lãng phí; là mất niềm tin vào nhau trong quan hệ buôn bán thường ngày.

Ngày mai hay ngày kia, thêm vài ba cái quần lót tẩm thuốc lạ; đồ khô ướp thuốc lạ... thì chẳng có mà loạn lên ấy chứ!

Chẳng khác gì, họ chỉ vác vài ba thằng nông dân sang xây cái tháp canh cạnh nhà, là đã tổn thất và nhốn nháo lên cả rồi!

Thứ Năm, 1 tháng 11, 2012

Đã ai chết đâu mà lo

Báo chí vừa rồi đưa tin về vụ áo ngực Trung Quốc có chứa..."thuốc lạ". Cơ quan quản lý đã gửi mẫu tới bên giám định để xác minh xem đó là chất gì.

Xã hội tất nhiên là lo lắng. Nỗi lo tăng lên vì vốn đến giờ này ta vẫn chưa biết hình thù cái chất ấy ra làm sao cả. Nhưng có những người cũng không mấy bận tâm, đó là những người buôn các sản phẩm này từ Trung Quốc.

Khi được hỏi, một chủ cửa hàng ở chợ Ngã Tư Sở lên tiếng: “Loại áo này không phải mới sản xuất, tôi dùng cả năm rồi có sao đâu. Nếu chết thì tôi chết trước rồi. Mà loại này bán rất chạy, nhiều chị em mua hàng của tôi về có thấy ai kêu ca gì đâu? Đã ai chết đâu mà lo”.

Đúng là chưa có ai chết cả!

Thủy điện sông Tranh chịu động đất hết trận này đến trận kia, nhưng cũng bởi chưa có ai chết nên người ta cứ từ từ xử lý.

Nợ xấu, nợ quốc gia là chuyện của nhà nước, đã có nhà nước lo. Cùng lắm là chia đều ra, mỗi người gánh một ít, chứ mình có chịu hết đâu mà lo.

Chỗ này, chỗ kia, chính sách bất hợp lý thì cũng là việc của vùng đó. Chính quyền thành phố mình, xã mình, tỉnh mình; đã áp dụng ở chỗ mình ở đâu mà lo.

Thu hổi đất nông nghiệp làm sân golf là việc của nông thôn, chứ có phải việc người thành phố đâu mà lo.

Vàng là chuyện của thằng có của. Mình cả đời làm có đủ ăn đâu mà có tiền mua vàng. Hơi sức đâu mà lo.

........

Có thể nói, đây chính là tâm lý rất phổ biến của dân mình. Chẳng biết, cái suy nghĩ này nó có nguồn cơn từ đâu nhỉ?

Than ôi!!!!