Thứ Ba, 4 tháng 9, 2012

Nhật ký Tuyết Tròn (2)

Lại kể chuyện Tuyết Tròn tới trang trại do Lừa Đầu Đàn làm thủ lĩnh. Tối hôm đó, nó dành cả buổi tối để trò chuyện với đám lừa quan chức ở đó.

Sáng hôm sau, Tuyết Tròn dậy từ sớm, lững thững lên đồi đón ánh bình minh. Có lẽ, lâu lắm rồi nó mới có cảm giác thanh thản đến vậy. Nó hình dung ra khuôn mặt hả hê và béo nút nít của Napoleon. Nếu còn ở đó, chắc nó cũng đã xây xong cái cối xay gió rồi. Rồi nó nghĩ, với sự độc đoán của Napoleon, thì sớm muộn gì, nó cũng bị xem là 1 dạng "trí thức cận thần".

Thực Tuyết Tròn không thích cái cụm từ này lắm. Trí thức là trí thức. Khi đã không nói lên được tiếng nói độc lập, thì đâu còn là trí thức nữa. Nên cái cụm từ mỹ miều trên, hẳn chỉ để an ủi bản thân mà thôi (nếu nó còn ở đó).

Con gà trong trang trại đã gáy sáng, Nó quay đầu trở về khu nhà chính, để chào buổi sáng lão Lừa Đầu Đàn. Lão thực chẳng thông minh lắm, nhưng kẻ gặp thời, cũng có được chút quyền lực, công danh.

Vừa tới khoảnh sân trước khu nhà chính, Tuyết Tròn đã thấy đám súc vật của trang trại tập hợp quanh cột cờ thành một vòng tròn. Nó ngạc nhiên khi thấy mỗi con đeo một cái chuông ở cổ. Rồi đám súc vật bắt đầu đi vòng quanh cái cột cờ ở giữa sân ấy.

Nó ngó thấy Lừa Đầu Đàn nói vài câu gì đó, rồi rảo bước ra chiếc ghế hôm trước ngồi nhâm nhi li cà phê. Tuyết Tròn lại gần. Lừa mời nó một ly cà phê thơm nức, trong khi đám súc vật vẫn tiếp tục đi vòng quanh, với tiếng chuông vang lên khá vui tai.

Nó ghé lại gần hỏi Lừa Đầu Đàn:

- Tại sao anh lại cho đồng chí của mình đeo chuông ở cổ, rồi bắt đi vòng quanh như vậy.

Lừa nở nụ cười, rồi bảo nó:

- Tối qua, chúng tôi có họp và ra một nghị quyết về việc phê bình và tự phê bình. Do gần đây năng suất lao động giảm, nguồn dự trữ đã cạn kiệt, nên phải xem xét một cách nghiêm túc lại tinh thần lao động.

- Vậy tại sao lại đeo chuông ở cổ? - Tuyết Tròn hỏi lại.

- À! Vì tất cả phải kiểm điểm bằng cách đi vòng quanh. Nếu họ không đi, thì chuông cổ không kêu. Vì thế, tôi có thể biết được khi nào họ làm biếng.

Tuyết Tròn rất ngạc nhiên với sáng kiến của Lừa. Nhưng nó vẫn có chút hồ nghi, nên hỏi:

- Thế nhỡ, trong lúc anh ở trong nhà, họ không đi mà lúc lắc cái đầu khiến chuông kêu thì sao?

Lừa cười lớn, và bảo:

- Ở xứ này, làm gì có con nào thông minh đến như thế! Ha ha.

Giờ thì Tuyết Tròn đã hiểu. Có lẽ, chẳng có con nào thông minh như thế thật. Nó khâm phục cái Đỉnh Cao Trí Tuệ của con Lừa.

Rồi nó lẩm bẩm: "Ai bảo Lừa ngu hơn Lợn" 

.....................

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét