Thứ Sáu, 21 tháng 9, 2012

Nhớ tiếng gà

Tiếng con gà chọi ông chú chợt vang lên, khiến mình buông cuốn sách xuống. Cái cảm giác ngày xưa lại ùa về. Mình nhớ tiếng con gà kêu, lúc sắp bị giết thịt.

Ngày xưa, vào dịp giỗ tết vẫn thấy con gà nằm bị úp trong cái sọt. Trẻ con xúm quanh nghịch ngợm, có khi khiến nó phọt cả phân ra. Cả đám ồ lên, cười ánh lên nét tinh nghịch.

Nhà nào có giỗ là biết ngay. Cứ nghe tiếng con gà kêu những tiếng cục tác liên hồi thảng thốt, là biết nồi nước đạt trên cái bếp củi đã sôi lên rồi.

Ấy thế mà bao nhiêu năm những ngày ấy đã qua rồi. Giờ chẳng còn nghe được những thanh vị của ngày xưa. Không còn tiếng gà kêu trước khi bị cắt tiết, tiếng con lợn eng éc trong chuồng, hay tiếng chim véo von trên các tán cây đầu ngõ...

Chỉ còn nhà, phố chật chội, lùm xùm những quán ăn nhậu bình dân. Nhà cửa mọc khấp khểnh như bộ răng của em Bống Hồng Nhung. Chắc chẳng có cuộc đại thẩm mỹ như em để có hàm răng trở nên đẹp đẽ hơn.

Rồi lại nhớ tới câu thơ đọc đâu đó trên mạng:
" Còn trời, còn đất, còn non nước
Có dễ ta đâu mãi thế này" 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét