Thứ Năm, 20 tháng 9, 2012

Thoát Phân luận

Ở xứ nọ, thiên tai giáng xuống, đất đai dần trở nên cằn cỗi, mất mùa hạn hán liên tiếp mấy năm. Những người dân sống ở vùng đó dần bỏ xứ đi hết, chỉ còn lại loài chó trụ lại được. Năm này qua năm khác, chúng dần sinh đẻ thành đàn thành lũ.

Một hôm, những con chó già nhất trong vùng họp lại với nhau dưới bóng cây đa sân đình. Con chó già nhất tên là Trưởng lão chủ trì buổi họp bất thường. Khi tất cả tươm tất ngồi đâu và đó, nó đứng lên phát biểu:

- Tôi có một vấn đề suy nghĩ đã rất lâu. Kể từ ngày con người đi khỏi chỗ này, chúng ta đã duy trì được nòi giống và phát triển cho tới ngày hôm nay. Nhưng sớm muộn gì, con người cũng sẽ quay trở lại.

Nó ngừng một chút, quan sát xem thái độ của đàn chó xung quanh. Thấy con nào con nấy đều chăm chú lắng nghe, Trưởng lão nói tiếp:

- Từ xưa tới nay, chúng ta vẫn bị xem thường là giống vật hạ đẳng, vì phải ăn phân con người. Cái đó bị con người xem như một sự thật hiển nhiên. Còn tôi cho rằng, đó là một phần thói quen do lịch sử để lại. Mấy ngàn năm qua, dưới sự đè nén của con người, chúng ta buộc phải ăn thứ bẩn thỉu đó. Nhưng tôi nghĩ, chúng ta có thể thay đổi được.

Nó dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Loài chó chúng ta, vốn không phải là loài kém thông minh. Nhưng vì xã hội chúng ta được tổ chức không tốt, lý thuyết về xã hội chưa được phát triển. Tuy thế, với tình huống hiện nay, chúng ta cần phải quyết tâm tìm ra giải pháp thay đổi nguồn thức ăn. Tôi đề nghị, tất cả những con thông minh nhất sẽ nghiên cứu vấn đề "THOÁT PHÂN LUẬN". Các anh thấy thế nào?

Một con cũng khá già, giơ tay lên xin phát biểu:

- Thưa Trưởng lão, cứ cho là chúng ta thực hiện xong "Thoát Phân luận", thì chúng ta sẽ ăn cái gì bây giờ?

Trưởng Lão điềm nhiên trả lời:

- Tất nhiên, chúng ta sẽ ăn xương, ăn cơm.

- Chúng ta không phải là loài ăn thịt thì làm sao săn các loài khác được. Còn cơm thì phải trồng lúa, mà chúng ta có biết trồng lúa đâu?

Trưởng lão bỡ ngỡ trước lý lẽ vừa đưa ra. Nó không biết phải giải thích thế nào, vì thực vấn đề "Thoát Phân luận" đưa ra chỉ là suy nghĩ đến nhất thời. Nó chưa thực tìm hiểu sâu.

Suy nghĩ hồi lâu, Trưởng lão nói:

- Đó là vẫn đề tôi đặt ra thế để chúng ta nghiên cứu. Đúng là "Thoát Phân luận" xong, làm thế nào để phát triển thì quả thực tôi vẫn chưa nghĩ ra. Nhưng các anh cũng cần suy nghĩ xem như thế nào.

Không khí im lặng bao trùm toàn bộ đàn chó. Đúng là vấn đề đặt ra quả thực rất hợp lý. Nhưng chúng cũng chưa thể tìm ra giải pháp nào khi thiếu vắng hình bóng của CON NGƯỜI.

Vì quả thật, chính con người đưa chúng từ tự nhiên, thuần dưỡng chúng cho tới ngày hôm nay.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét